Nguyên tắc không hồi tố
Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Nguyên tắc không hồi tố (tiếng La tinh nulla poena sine lege) là một nguyên tắc trong áp dụng luật pháp nghĩa là không áp dụng hình phạt nếu như không được quy định trong luật.
Thuật ngữ này được đưa ra bởi Ulpian (Domitius Ulpianus 170 – †228), một nhà Luật học La Mã, và được xem là một trong những nguyên tắc cơ bản của Luật La Mã. Một thuật ngữ khác cũng được dùng với nghĩa tương tự nullum crimen sine lege nghĩa là "không là tội phạm nếu không được quy định trong luật".
[sửa] Tham khảo
(bằng tiếng Đức)
[sửa] Liên kết ngoài
Nguyên tắc không hồi tố có nghĩa là luật chỉ có hiệu lực đối với các trường hợp xảy ra từ khi Luật có hiệu lực chứ không áp dụng đối với trường hợp xảy ra trước đó. Ví dụ : Bộ luật hình sự nước Cộng hòa XHCN Việt Nam năm 1999 có hiệu lực từ 01 tháng 07 năm 2000, chỉ áp dụng đối với các hành vi phạm tội từ thời điểm 00 giờ 00 phút ngày 01 tháng 07 năm 2000, trừ trường hợp áp dụng Bộ Luật này bất lợi cho người phạm tội thì áp dụng Bộ luật năm 1985, nếu áp dụng hành vi phạm tội xảy ra trước thời điểm trên mà việc áp dụng Bộ luật 1999 có lợi hơn cho người phạm tội thì áp dụng luật năm 1999. Đây là sự thể hiện chính sách khoan hông, nhân đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam và Nhà nước CH XHCN Việt Nam.