Vùng trung du và miền núi phía Bắc
Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Vùng trung du miền núi phía Bắc là khu vực sơn địa và bán sơn địa ở miền Bắc Việt Nam.
Xét về mặt hành chính, vùng này bao gồm 15 tỉnh Hà Giang, Cao Bằng, Lào Cai, Bắc Kạn, Lạng Sơn, Tuyên Quang, Yên Bái, Thái Nguyên, Phú Thọ, Bắc Giang, Quảng Ninh, Lai Châu, Điện Biên, Sơn La, Hòa Bình. Trung tâm vùng, theo quy hoạch của Chính phủ Việt Nam là thành phố Thái Nguyên.
Theo quy hoạch vùng công nghiệp của Chính phủ Việt Nam đến năm 2020, hầu hết vùng trung du và miền núi phía Bắc (trừ Quảng Ninh [1]) nằm trong vùng 1.
^ Quảng Ninh xét về mặt địa hình và sinh thái là một tỉnh miền núi. Tuy nhiên, do năng lực kinh tế, địa phương này được đưa vào vùng kinh tế trọng điểm phía Bắc, và từ đó đôi khi được đưa vào danh sách các tỉnh trong Vùng Bắc đồng bằng sông Hồng. Theo quy hoạch công nghiệp, Quảng Ninh thuộc Vùng 2.