Mực nước biển
Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Mực nước biển là một bề mặt hình elipsoid bao quanh Trái Đất, tượng trưng cho độ cao của biển và được dùng để lấy mốc về độ cao của vật thể trên Trái Đất. Các vật nằm trên bề mặt này được quy ước có "độ cao bằng 0 so với mực nước biển".
Nó là một khái niệm có tính chất tương đối, được qui định rõ trong tiêu chuẩn quốc gia của mỗi nước. Đây là mực nước trung bình cân đối tính trong toàn năm của một vùng biển được nhắm chọn theo qui định trong tiêu chuẩn quốc gia của mỗi nước và có độ cao qui ước là "0 mét". Ví dụ: "Mực nước biển" theo tiêu chuẩn quốc gia của Ba Lan là hình elipsoid đi qua mực nước trung bình trong toàn năm của biển Baltic, tính cho vịnh Kronstadt (thuộc Liên bang Nga).
Khái niệm mực nước biển cũng được mở rộng ra thành khái niệm hình elipsoid chuẩn cho các hành tinh, dùng để lấy mốc độ cao cho các vật thể trên bề mặt các hành tinh. Nó có thể được định nghĩa dựa vào thể tích bằng thể tích phần đất đá cứng của hành tinh và/hoặc các bán trục lớn phù hợp với khoảng cách trung bình của cực và các điểm trên xích đạo tới tâm hành tinh. Ví dụ, với Sao Hỏa, "mực nước biển" là hình elipsoid với các bán trục lớn a = 3394,6 km, b = 3393,3 km và c = 3376,3 km.
Thể loại: Stub | Hải dương học | Bản đồ