Liên bang Đông Dương
Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Liên bang Đông Dương (tiếng Pháp: Union Indochinoise), đôi khi gọi là Đông Dương thuộc Pháp (Indochine française) hoặc Đông Pháp, là thuộc địa dưới sự bảo hộ của thực dân Pháp nằm ở khu vực Đông Nam Á. Khu vực này bao gồm Nam Kỳ (Cochinchine), Bắc Kỳ (Tonkin), Trung Kỳ (Annam), Lào và Campuchia. Về mặt địa lý, tên gọi Đông Dương còn có thể bao gồm cả Thái Lan và Miến Điện.
Liên bang Đông Dương được thành lập vào ngày 17 tháng 10 năm 1887; Lào gia nhập vào năm 1893. Liên bang Đông Dương tồn tại cho đến năm 1954, thủ phủ đặt tại Sài Gòn. Đứng đầu liên bang là một Toàn quyền (Gouverneur Général de l'Indochine française từ 1887 đến 1945) hay một Cao ủy (từ 1945 đến 1954) của chính phủ nước bảo hộ Pháp. Một số chính quyền địa phương đặt dưới tay các hoàng đế địa phương mà thực chất là bù nhìn, vì quyền lực vẫn nằm trong tay các quan chức thực dân Pháp.
Liên bang Đông Dương bị Nhật lật đổ vào ngày 9 tháng 3 năm 1945 khi cuộc Thế chiến thứ hai sắp kết thúc. Tuy nhiên, Nhật lại thua quân Đồng Minh và liên bang này chỉ thực sự tan rã sau thất bại tại trận Điện Biên Phủ của Pháp và Hiệp ước Genève được ký kết năm 1954.