Súng hỏa mai
Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Súng hỏa mai là loại súng cá nhân nòng nhẵn được tạo thành từ một ống kim loại một đầu bịt chặt; thuốc súng và đạn được nạp qua miệng; thuốc súng được đốt qua một lỗ nhỏ (lỗ đốt) khoét ở bên cạnh; cơ cấu điểm hỏa bằng dây cháy chậm hoặc đá lửa.
Súng hỏa mai được phát minh khoảng giữa thế kỷ 14 và thế kỷ 15, đến đầu thế kỷ 18, súng hỏa mai trở thành vũ khí chủ yếu của các quân đội Phương Tây.